2 năm trước đây, tôi đã buộc phải ra quyết định ly hôn với người chồng mà vóc dáng cao to lực lưỡng cỡ David Beckham nhưng cái ấy của anh thì quá bé nhỏ đến mức khiêm tốn.
Nhân đọc bài này, tôi xin kể ra đây câu chuyện của mình. Có thể tôi sẽ nhận được những lời ném đá dữ dội vì cho rằng coi trọng tình dục hơn tình yêu. Song 2 năm trước đây, tôi đã buộc phải ra quyết định ly hôn với người chồng mà vóc dáng cao to lực lưỡng cỡ David Beckham nhưng cái ấy của anh thì quá bé nhỏ đến mức khiêm tốn.
Yêu nhau 6 tháng qua một người quen giới thiệu, tôi phần nào cũng thích anh vì anh có hình thức rất đàn ông. Anh lại cao to lực lưỡng và điển trai nữa. Vì cả hai đứa đều ở tuổi 28 nên khi yêu, tôi cũng muốn chuyện ấy xảy ra trước ngày cưới. Nhưng anh có vẻ muốn cho tôi được là trinh nữa đến tận đêm tân hôn nên không ỏ ê gì tới chuyện gần gũi mỗi lúc bên tôi nhu cầu ham muốn dâng tràn.
Và có lẽ đó là bi kịch báo trước cho tôi mà tôi không đủ tinh tế để lường trước được. Đêm tân hôn về nhà chồng, tôi tắm rửa thật thơm tho và khoác trên mình bộ váy ngủ màu đỏ nóng bỏng nhất. Tôi nghĩ sẽ làm cho anh được hạnh phúc. Thế nhưng, anh cứ loay hoay lên đỉnh mãi mà vẫn chưa được.
Anh bất lực ngồi so một góc giường, tôi hỏi thì anh mới thú nhận rằng, cậu nhỏ của anh quá ngắn khiến anh không thể thâm nhập vào bên trong tôi được. Tôi bàng hoàng nhìn lại thì cậu nhỏ của anh vừa ngắn vừa nhỏ, trông chẳng khác nào chú chim nhỏ của các bé trai.
Vì cậu nhỏ của chồng tôi chỉ được 7cm nên dù có cố gắng quan hệ vợ chồng thế nào, chưa bao giờ chúng tôi có một cuộc yêu nóng bỏng và đúng nghĩa.
Vì cậu nhỏ của chồng tôi chỉ được 7cm nên dù có cố gắng quan hệ vợ chồng thế nào, chưa bao giờ chúng tôi có một cuộc yêu nóng bỏng và đúng nghĩa. Ảnh minh họa
Ban đầu, tôi cũng nghĩ thương cho chồng đã mang trên mình những điểm bất thường bẩm sinh. Chính vì thế cuộc sống của anh sẽ chịu nhiều thiệt thòi dù anh cũng đã cố gắng thật nhiều để hoàn thiện mình. Nhưng, cuộc sống vợ chồng trẻ mà không bao giờ được mãn nguyện, chưa kể thường xuyên bị nhịn đói sex khiến tôi không chịu nổi.
Ban đầu tôi cũng nghĩ, kích cỡ cái ấy to, nhỏ, ngắn, dài không quyết định đến chất lượng cuộc vui. Nhưng thực sự, thằng nhỏ ấy có 7cm thì quá khó với tôi rồi. Giá như cái ấy của chồng tôi được khoảng 10 cm thì tôi thực sự vẫn xài tốt.
Và sống với chồng được 7 tháng, vì không thể chịu được cảnh này nên tôi đã âm thầm đơn phương li dị chồng. Nhưng tôi không bao giờ nghĩ được, vì chuyện li dị chồng với nguyên nhân như thế, tôi đã trở thành đề tài đàm tiếu cho mọi người. Nhiều người còn nói tôi với những từ ngữ rất khó nghe. Họ chửi rủa tôi thậm tệ.
Nhiều người biết chuyện đã nói tôi lôi lý do chia tay chồng củ chuối quá và trách cứ tôi nhiều. Họ bảo tôi là người đàn bà đĩ thõa nên mới chê súng ống ngắn và bé của chồng tôi và bằng mọi cách chạy mất dép. Họ cứ nói súng to chưa phải là vũ khí tối thượng để làm đối tượng phiêu mà cái làm nên nền móng tốt để đưa lên mây là tuyệt kỹ xxx.
Tôi âm thầm chịu đủ mọi điều tiếng sau khi kết hôn. Song tôi nghĩ nếu cái ấy to, dài, đẹp trai, dai sức thì chị em nào chả mê. Nhưng rất tiếc người đàn ông tôi ly hôn vừa không có cái ấy về hình thức, anh cũng không dai sức và kỹ thuật tác chiến thì vô cùng tệ.
Mọi người nói tôi thế nào cũng được nhưng trong hôn nhân với tôi sex quan trọng lắm. Không có sex thì tình yêu cũng sớm muộn sẽ chết. Tất nhiên vợ chồng đến với nhau không phải chỉ để sex, nhưng cũng không phải chỉ để ngó nhau mỗi ngày.
Doc tin moi bao moi
Thứ Hai, 21 tháng 3, 2016
Chồng dùng thần dược để phục vụ vợ
Đến lúc này tôi mới hoảng hồn vỡ lẽ ra bản lĩnh của chồng là nhờ vào “thần dược”. Cảm giác lúc đó của tôi là thất vọng. Tôi thấy mình bị lừa, bị hố nặng.
Lâu nay tôi luôn tự hào “chuyện ấy” của vợ chồng mình rất hoà hợp. Tôi là người phụ nữ có cá tính mạnh mẽ và nồng nhiệt trên giường nên lấy được anh tôi rất hạnh phúc. Anh không chỉ đáp ứng đủ mà còn biết làm những điều ngoài mong đợi của tôi. Lấy chồng gần 1 năm, tôi trẻ trung tràn trề nhựa sống hơn thời con gái.
Tôi không hay biết sự thật rằng để có được năng lực đàn ông, chồng tôi đã phải dùng rất nhiều loại “thần dược” khác nhau. Nếu anh 50, 60 tuổi thì đó là điều bình thường. Nhưng anh mới chỉ ngoài 30, độ tuổi sung sức nhất, vậy nhưng anh lại đang diễn kịch giường chiếu cho tôi xem.
Tôi phát hiện ra điều này cũng rất tình cờ. Chiều hôm đó anh đang đi tập thể dục, bỏ điện thoại ở nhà. Thấy trong điện thoại của anh có báo tin nhắn của một số điện thoại được anh lưu bằng ký tự lạ, tôi tò mò mở ra đọc. Bên trong là dòng tin “Báo cáo anh, hàng đã về. Khi nào anh rảnh qua chỗ em lấy nhé!”. Sẵn máu ghen tuông trong người, tôi nghi ngờ anh gái gú, câu này là ám hiệu của một “tú bà, tú ông” nào đó. Vì thế, tôi nhắn tin lại “Hàng loại nào? Trông có ngon không?”. Ngay lập tức có câu trả lời: “Hàng cao cấp hơn lần trước, đảm bảo làm chị nhà lên mây”.
Tin nhắn này khiến tôi mù mờ, không hiểu rốt cuộc “hàng” mà người này nói là gì. Ngay khi tôi chưa kịp nhắn tin hỏi lại, thì đã nhận được 2 tấm ảnh chụp cận cảnh một lọ thuốc viết chi chít chữ nước ngoài trên nhãn và những viên thuốc hình con nhộng màu đen to bằng ngón tay út. Đến lúc này tôi mới hoảng hồn vỡ lẽ ra bản lĩnh của chồng là nhờ vào “thần dược”.
Cảm giác lúc đó của tôi là thất vọng. Tôi thấy mình bị lừa, bị hố nặng. Thật tình thì tôi rất coi trọng việc sinh hoạt giường chiếu vợ chồng. Vì đối với tôi, hạnh phúc thật sự là phải hòa hợp từ tính cách cho tới tình dục.
thần dược
Hồi yêu nhau, tôi đã từng làm “chuyện ấy” với anh vài ngày liên tiếp để kiểm tra anh đồng thời điều chỉnh mức độ hòa hợp giữa hai người.
Hồi yêu nhau, tôi đã từng thử thách anh để kiểm tra mức độ hòa hợp giữa hai người. Và bởi vì tôi thấy kho còn ai có thể hòa hợp với mình đến thế nên chúng tôi lập tức kết hôn. Nhưng giờ anh làm tôi bẽ mặt với chính mình. Sau giây phút hoảng hồn đó, tôi vội vã xóa hết mấy tin nhắn trò chuyện và nhật ký điện thoại, chỉ để lại dòng tin nhắn ban đầu báo hàng về.
Tôi không nói gì với anh là mình đã biết sự thật. Tôi chẳng mong anh thú nhận, chỉ cố chờ xem anh có thể lừa dối đến bao giờ.
Chiều hôm sau, chồng về có vẻ vui hơi mọi ngày. Tôi theo dõi thì thấy anh cẩn thận bỏ mấy viên thuốc “thần dược” của mình vào lọ thuốc chống dị ứng mà anh hay mang bên mình. Chính vì vậy mà ngay cả khi anh cầm lọ thuốc chống dị ứng ra và uống trước mặt tôi, tôi cũng không chút nghi ngờ. Tôi chỉ biết là cơ địa anh dễ bị dị ứng và anh cần phải uống thuốc đấy thôi.
Ban đêm khi chồng ngủ say, tôi lôi lọ thuốc đó ra và nghiên cứu kỹ những viên thuốc đó. Sáng hôm sau, tôi ra quầy thuốc chọn mấy viên vitamin có hình dáng màu sắc giống thuốc của anh rồi mang về tráo.
Tối đến, lúc ăn cơm tôi ra tín hiệu cho anh. Như mọi khi anh hí hửng gật đầu. Sau đó tôi âm thầm theo dõi thì thấy anh về phòng uống “thần dược“. Tôi biết thường thì những thuốc này phải uống từ 1-2 tiếng sau mới có tác dụng.
Tôi kiên nhẫn nằm trong phòng đợi, một tiếng sau thì thấy anh bối rối đi vào nói với tôi là sếp mới email giải quyết công việc gấp, anh làm xong sẽ vào ngủ. Tôi ngoan ngoan gật đầu. Anh lặng lẽ vào phòng làm việc của mình và lấy thuốc ra uống viên thứ 2. Trông thấy cảnh đó tôi vừa thương vừa giận. Thương vì tôi biết anh đang cuống lên vì lo lắng do chưa thấy thuốc có tác dụng. Giận vì anh bất lực mà lừa dối tôi suốt 1 năm nay.
Tôi thấy anh gọi điện thoại cho ai đó nhưng nghe nội dung tôi biết là gọi cho bên người bán thuốc cho anh. Anh mắng họ và tố họ bán thuốc giả cho anh. Tôi đi vào ôm lấy anh từ phía sau vờ nũng nịu bắt anh bế lên giường. Anh lúng túng như gà mắc tóc, mồ hôi ra đầm đìa. Sau đó anh cười miễn cưỡng nhưng cương quyết đẩy tôi ra. Tôi cứ cố ôm, anh lại cố đẩy, cuối cùng anh đẩy mạnh khiến tôi ngã ra sàn nhà.
Từ giây phút đó tôi mới biết anh chưa bao giờ tự tin mà chia sẻ những rắc rối trong chuyện chăn gối với vợ.
Tôi vẫn ngồi bệt dưới sàn nhà nhưng không khóc. Tôi thấy anh vơ lấy lọ thuốc trên bàn và định dốc hết vào miệng. Tôi buột miệng: “Là vitamin đấy, anh uống bao nhiêu cũng thế thôi”. Đến lúc đó anh mới vỡ lẽ ra là tôi đã hay biết chuyện và cố tình chơi khăm anh bằng cách này. Tôi không nhìn lên anh nhưng tôi đoán anh đã khóc. Lúc anh bỏ đi và nói: “Em quá đáng lắm” tôi nghe giọng anh nghèn nghẹn.
Từ đó đến nay đã một tuần, chúng tôi cố không giáp mặt nhau và không nói lời nào. Sáng nay thì thấy trên bàn anh đã thảo sẵn đơn ly hôn và đã ký. Mặc dù tôi biết anh làm thế vì lòng tự trọng nhưng cũng thấy hụt hẫng.
Tôi không biết phải làm gì. có nên ly hôn không vì thực tế cuộc sống vợ chồng hạnh phúc đâu chỉ là tình cảm là đủ?
- See more at: http://tamsudemkhuya.net/hoang-hon-chong-dung-duoc-de-chieu-vo.html#sthash.EWV1O988.dpuf
Làm đàn bà, sướng hay khổ đều do người chồng
Câu chuyện sau đây sẽ đem đến cho mỗi người những suy nghĩ khác nhau về trách nhiệm và bổn phẩn của người chồng trong cuộc sống, về giá trị của sự thấu hiểu và đồng cảm trong cuộc sống hôn nhân.
kết hôn
Hai người đàn ông đã kết hôn được 10 năm dẫn người vợ của mình tham gia buổi họp lớp đại học. Sau khi ăn uống hát hò xong, mọi người đã thấm mệt, phụ nữ ngồi túm tụm một chỗ thảo luận về chồng con gia đình, đàn ông lại ngồi tụ tập một bên hút thuốc tán gẫu.
Ông chồng A nói với ông chồng B : – ” Này cậu, vợ cậu đẹp nhỉ ! “.
Anh B nghe thấy bạn khen vợ mình liền quay đầu lại nhìn người vợ đang cười nói bằng ánh mắt đắm đuối. Anh chợt mỉm cười.
Anh A lại nói : ” Hai người mới kết hôn chưa được lâu đúng không ? ”
Anh B nói : ” Chưa lâu, mới được 10 năm thôi “.
Anh A vô cùng khi ngạc : “Sao có thể như vậy được, tôi lại tưởng hai người mới kết hôn chứ. Tôi và vợ tôi cũng kết hôn được 10 năm rồi. Cậu xem! Cô ấy bây giờ hoàn toàn thay đổi rồi. Hồi xưa xinh đẹp là thế bây giờ nhìn kìa sồ sề, xấu xí, người béo núc ních. Nhìn cũng chả dám nhìn, đi ra ngoài cũng chẳng muốn dẫn vợ theo, mất mặt lắm. Nếu tôi mà có người vợ như cậu thì tốt biết mấy. Chắc cậu hãnh diện lắm nhỉ? Nhưng mà này, nhìn bàn tay vợ cậu nõn nà trắng muốt thế kia chắc cô ấy không biết làm việc nhà đâu nhỉ. Nói đến việc nhà, chắc vợ cậu không bằng vợ tôi đâu. Vợ nhà tôi ít nhất cũng có thể chăm sóc tốt bố mẹ hai bên”.
Anh B cười mỉm : “Cậu sai rồi, vợ tôi nhìn có vẻ không biết làm gì nhưng thực ra cô ấy rất giỏi làm việc nhà. Con gái tôi giống mẹ cũng xinh đẹp lắm”.
Đến đây thì mặt anh A biến sắc, ” Cùng là phụ nữ với nhau sao vợ anh với vợ tôi khác biệt lớn thế nhỉ ?”
người phụ nữ hạnh phúc
Cuộc sống hôn nhân của người phụ nữ, sướng hay khổ một phần cũng do người chồng
Anh B hít một hơi dài rồi khoan khái nhả từng lọn khói :
– ” Tôi biết cô ấy thích ăn gì, cô ấy thích làm gì, thậm chí cô ấy muốn nói gì tôi cũng có thể đoán được. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ keo kiệt với cô ấy, vợ thích gì tôi đều cố gắng thực hiện bằng mọi giá. Đi dạo trên đường thấy dây giày của vợ bị tuột, tôi không ngần ngại cúi xuống thắt lại dây giày cho cô ấy. Cô ấy mệt tôi có thể giúp vợ xoa bóp chân tay, trên đường tan làm về nhà tôi kiểu gì tôi cũng dừng mua cho cô ấy món bánh kem ưa thích. Mỗi buổi sáng tỉnh dậy tôi đều hôn vào trán cô ấy, trời mưa tôi thay vợ đi chợ mua thức ăn. Tôi biết cô ấy tiết kiệm, không dám mua cho mình món đồ đắt tiền, nhưng tôi biết kích cỡ quần áo cô ấy mặc, nên giấu mua tặng vợ. Cậu có thể làm được cho vợ mình như tôi không?”
Anh A đỏ mặt. Bởi vì anh ta nghĩ đến việc ở nhà lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với vợ, chỉ cần vợ không làm theo ý mình liền quát ầm ĩ lên. Hôm qua bởi vì vợ đi siêu thị mua một chiếc áo lên hơn 300 nghìn, anh liền mắng vợ té tát. Đối xử không lạnh nhạt thôi cũng khó chứ nói gì đến mấy cử chỉ yêu thương chăm sóc vợ như anh B.
Anh B lại nói:
– “Vợ mình mình không thương chẳng nhẽ đợi thằng khác đến thương dùm, phụ nữ bước qua giai đoạn yêu đương, tiến tới giai đoạn hôn nhân cũng giống như bông hoa mất đi một phần nước vậy. Cô ấy phải chăm sóc cả một gia đình, không có thời gian chăm sóc bản thân, không có thời gian chăm sóc chồng như lúc mới yêu. Bởi vì trái tim cô ấy phải chia ra nhiều ngăn : 1 ngăn cho người chồng, 1 ngăn cho con, 1 ngăn cho bố mẹ chồng, 1 ngăn cho bố mẹ đẻ, 1 ngăn cho họ hàng nội ngoại… Tại sao cậu không giúp đỡ cô ấy? Nhìn vợ cậu xem, lúc cô ấy đi qua người tôi, tôi còn ngửi thấy mùi dầu rán trên đầu cô ấy. Vợ tôi trước khi đến đây cô ấy cũng vừa nấu ăn cho bố mẹ chồng và con trai, nhưng cậu có ngửi thấy mùi dầu mỡ không ? Chắc chắn là không, bởi vì cô ấy có thời gian tắm, thay quần áo, còn xịt thêm ít nước hoa. Lý do là cô ấy không muốn tôi mất mặt trước bạn bè, cậu hiểu chứ?”.
cuộc sống hôn nhân mệt mỏi
Trong cuộc sống hôn nhân,người vợ nào cũng đều rất cần những chia sẻ, thấu hiểu và đồng cảm từ người chồng
Nói đến đây, anh A đột nhiên đứng dậy nắm lấy tay người vợ đang gật gà gật gù buồn ngủ và nhẹ nhàng nói : “Mệt rồi thì đi về nhà thôi “.
Trong cuộc sống hôn nhân, hai bên hiểu được thông cảm cho đối phương, thậm chí dành phần trách nhiệm về mình nhiều hơn, bớt than thở, càu nhàu đối phương, sẽ bớt đi những cuộc cãi vã. Hạnh phúc thực ra không khó, tôi khao khát tôi có thể giống như người vợ của anh A được người chồng mình thấu hiểu, sẻ chia, nhưng đổi lại tôi cũng sẽ cố gắng giống như cô vợ ấy, có thể vì người chồng nhận nhiều trách nhiệm về mình hơn trong cuộc sống. Rốt cuộc, trong cuộc sống hôn nhân, phụ nữ luôn là người phải chịu nhiều thiệt thòi. Vì thế, là đàn bà, sướng hay khổ đều là do lấy được người chồng cả.
- See more at: http://tamsudemkhuya.net/lam-dan-ba-suong-hay-kho-deu-do-nguoi-chong.html#sthash.f7bBYhrK.dpuf
Khốn khổ vì gặp phải mẹ chồng ghê gớm
Vì chồng em là “độc đinh” nên sau cưới, em phải sống chung với mẹ chồng và “bà cô” chồng (hơn em 2 tuổi). Không biết kiếp trước em gây tội gì mà kiếp này em vớ phải bà mẹ chồng ghê gớm quá thể! Cuộc đời em, rồi sẽ đen tối đến khi nào đây?!
về nhà chồng Ngày mới bước chân vào nhà chồng, em mới ngỡ ngàng nhận ra mình đã gặp phải bà mẹ chồng tác oai, tác quái
Em là gái tỉnh lẻ, vừa “chân ướt chân ráo” tốt nghiệp Đại học thì quyết định kết hôn (do em ngu ngơ, khờ dại trao thân và có thai nên không thể rút lui). Ngày cưới, nhiều bạn bè thân quen nói em “chuột sa chĩnh gạo” vì vớ được người chồng lý tưởng – giai thành phố, đẹp trai, đứng đắn, thu nhập cao… Nhưng đúng là cuộc đời không ai biết trước chữ ngờ. Về làm dâu, làm vợ… em mới phát hiện ra nhiều sự thật tréo ngoe. Mẹ chồng em là người ghê gớm có tiếng một vùng.
Vì chồng em là “độc đinh” nên sau cưới, em phải sống chung với mẹ chồng và “bà cô” chồng (hơn em 2 tuổi). Ngay đêm tân hôn, khi vợ chồng đang lúi húi mở phong bì, mẹ chồng đã đẩy cửa bước vào và lạnh lùng đề nghị “giữ giúp” toàn bộ tiền, vàng mừng cưới. Trong khi em còn đang ngẩn ngơ, chưa kịp hiểu gì thì chồng đã gật đầu, vâng dạ… đưa toàn bộ tài sản của 2 vợ chồng cho bà.
Do bầu bí nên em không đi làm, chỉ ở nhà dưỡng thai và quẩn quanh chợ búa, dọn nhà, giặt giũ, nấu ăn… Toàn bộ chi tiêu trong nhà đều do chồng lo toan từ A tới Z còn “bà cô” đi làm lương lậu bao nhiêu được tự do “đầu tư” vào váy vóc, chơi bời… một cắc tiền sinh hoạt phí cũng không góp. Đôi khi, em muốn góp ý nhưng nghĩ phận mình không kiếm ra tiền nên đành ngậm miệng.
Chồng em làm việc cho một công ty nước ngoài, cả lương và thưởng của anh khoảng trên dưới 20 triệu/tháng. Chuyện tiền nong anh rất “chắc chắn” nên không giao cho em quản lý. Mỗi tháng anh đưa cho em 4 triệu để lo ăn uống 3 bữa/ngày và chi tiêu lặt vặt. Số còn lại anh giữ nói là tích lũy cho con và sau này già. Với 4 triệu, em luôn phải tính toán mua thứ này, bớt thứ kia để sao chỉ phải chi hơn 100 nghìn/ngày. Nhưng dù có chắt bóp thế nào thì vẫn thiếu trước, hụt sau. Có bữa nào ăn uống đạm bạc một chút thì em chồng la oai oái và móc máy em rằng, ở nhà ăn chơi không mất sức nên không hiểu người đi làm hao tâm tổn lực ra sao… Đôi ba lần, do quá ấm ức, em cạu lại thì mẹ chồng lớn tiếng mắng em hỗn láo, mắng chồng em không biết dạy vợ.
mẹ chồng ghê gớm
Cuộc sống hôn nhân của em trở nên tù túng, mệt mỏi khi có sự xuất hiện của mẹ chồng
Mang thai nhưng em đầu tắt mặt tối cả ngày. Đôi khi khó chịu, muốn nhờ em chồng rửa giúp mâm bát hay phơi giùm chậu quần áo thì mẹ chồng ngay lập tức mỉa mai, chê em lười, làm có mấy việc vặt trong nhà còn đùn đẩy. Trong mắt mẹ và “bà cô” chồng, em chỉ là đứa ăn bám, bị khinh thường, bị coi như osin chính hiệu… Có mặt chồng em ở nhà thì đỡ bị sai bảo. Vắng mặt anh là em như giẻ lau mâm. Nhiều lúc chồng về nhà, muốn tâm sự với anh một chút cho đỡ tủi, nhưng thấy anh mệt nên em không dám mở lời.
Cả quá trình bầu bí dài đằng đẵng 9 tháng 10 ngày, em chỉ tăng cả thảy 5kg. Đến khi sinh, con gái em chỉ nặng 2,4kg. Họ hàng đến thăm, có ai chê bai gì thì mẹ chồng lại giả lả nói rằng do em biếng ăn, không chịu nghĩ cho con. Em nghe mà uất hận…
Mẹ đẻ em mất sớm nên sau sinh em hoàn toàn cậy nhờ nhà chồng. Cô em chồng đã quen “ăn trắng mặt trơn”, thì thôi chẳng trông mong gì. Còn mẹ chồng cũng thực sự rất phũ. Bà thuê thêm một người giúp việc gọi là đỡ đần trong lúc em ở cữ và giao kèo rõ ràng là toàn bộ chi phí em lo nhưng cấm em không được nói với chồng (?!). Đêm, cháu có khóc thì bà tru tréo mắng em vụng không biết dỗ con… Hoặc có nhờ chồng pha sữa là bà sẽ lừ mắt nói “đó không phải việc của đàn ông”… Con em sinh ra giống mẹ nhiều hơn giống bố, bà xỉa xói rằng khéo là con của con Tu hú…
Chồng em cũng thương vợ yêu con nhưng phải cái nghe mẹ nên sinh ra nhu nhược. Lấy anh, em thực sự phải nhẫn nhịn và chịu đựng rất nhiều… Đôi ba lần em muốn góp ý chồng để chuyển ra ngoài sống thì anh trợn mắt quát “Không được”…Bây giờ, tình yêu của em với chồng cũng chẳng còn. Chỉ lặng lẽ sống qua ngày. Nhiều khi nghĩ uất, em muốn tung hê hết tất cả để làm lại từ đầu nhưng rồi lại đắn đo, e sợ vì chỉ có 2 bàn tay trắng, lại thương con mới 1 tuổi…
Không biết kiếp trước em gây tội gì mà kiếp này em vớ phải bà mẹ chồng ghê gớm quá thế! Cuộc đời em, rồi sẽ đen tối đến khi nào đây?
- See more at: http://tamsudemkhuya.net/khon-kho-vi-gap-phai-me-chong-ghe-gom.html#sthash.pY1exe3U.dpuf
Mẹ chồng thay con dâu “hành” kẻ thứ ba
“Anh ấy không còn thương con nữa rồi mẹ ạ, anh ấy nhất quyết muốn ly hôn để đến với con bé ấy, con phải làm sao đây?”, Hoài – con dâu bà Thương ôm mặt khóc nức nở, hai mắt sưng húp cả lên.

Bà Thương nhìn con dâu thở dài: “Dại lắm con ạ, hạnh phúc gia đình phải biết giữ, vừa lâm trận đã bỏ chạy thế này thì chỉ có mất chồng thôi”, Minh – con trai bà, hơn tháng nay lại dở chứng muốn rước con bé sinh viên nào đó vắt mũi còn chưa sạch về nhà, đòi bỏ vợ bằng được. Nó khen con bé đấy hết lời, quay ra chê vợ đủ đường.
Đợt trước thấy con trai mình hay về muộn, lại ăn diện hẳn lên bà đã cảnh báo trước con dâu nhưng nó lại xuề xoà: “Anh Minh không bao giờ làm thế đâu mẹ ạ”, giờ thì…
Giận con dâu không biết giữ chồng một, thì bà lo lắng cho hạnh phúc của con cháu mình mười. Hoài là một người phụ nữ đảm đang, lại chịu khó. Từ khi Hoài về làm dâu, bà Thương chưa bao giờ phải phàn nàn điều gì về cô. Chỉ tội cô hiền quá, nên thành ra hay chịu thiệt.
Bà Thương không muốn mất cô con dâu quý này, càng không muốn để cháu mình chịu cảnh “mẹ ghẻ con chồng” khi còn quá nhỏ (cháu bà mới 3 tuổi), bà quyết định lên kế hoạch “giữ chồng” giúp con dâu.
Từ khi Hoài về làm dâu, bà Thương chưa bao giờ phải phàn nàn điều gì về cô. Chỉ tội cô hiền quá, nên thành ra hay chịu thiệt.
Đầu tiên, bà bảo Hoài về nhà mẹ đẻ ở một thời gian, thằng cu Tít cứ để bà trông, nó cũng rất quấn bà nên Hoài cũng yên tâm. Bà cũng góp ý với con dâu tranh thủ thời gian này mà “tút” lại nhan sắc, phụ nữ không lo giữ sắc đẹp sau khi lấy chồng cũng là một sai lầm. Tiếp đó, bà gọi cho con trai thông báo Hoài đã bỏ đi, bảo Minh dẫn người mới về cho bà “duyệt” xem thế nào.
Được lời như cởi tấm lòng, Minh sung sướng bảo với Trâm – cô “bồ” mới trẻ trung xinh đẹp của mình về giới thiệu với gia đình. Đôi tình nhân hình dung ra viễn cảnh tương lai mà mừng rơi nước mắt.
Ngày Minh đưa Trâm về nhà, bà Thương ra vẻ ưng ý lắm, khen Trâm xinh xắn lại nết na. Bà còn bảo con trai hãy năng đưa Trâm đến nhà chơi, phần là để bồi đắp tình cảm “mẹ chồng – nàng dâu” tương lai, phần để cho Trâm quen với cuộc sống gia đình. Trâm tưởng bà Thương quý mình thật, cô vui vẻ nhận lời. Minh cũng nghĩ mẹ tạo điều kiện cho mình như thế, không nghe theo thì chỉ có thiệt.
Thế là tuần nào anh cũng đưa Trâm sang nhà ba bốn lần để “làm quen”. Mỗi lần Trâm đến, Minh còn dặn cô mua đồ sang để trổ tài nội trợ với cả nhà. Từ nấu cơm, dọn dẹp, đến cả việc pha sữa cho cu Tít cũng đều là Trâm làm. Bà Thương chỉ đứng bên cạnh chỉ đạo.
Một hai buổi còn đỡ, chứ gần một tháng khiến Trâm ngày càng đuối. Chưa kể, bà Thương còn hay gọi cô đến chở đi đây đi đó. Trâm sắp tốt nghiệp, bù đầu với việc làm luận văn mà bà cứ liên tục bắt cô chở đi. Rồi đi chơi, bà còn hay sắm này sắm nọ mà chuyên “quên ví” khiến cô khốn khổ. Tiền của Minh cho mỗi tháng cũng tốn không ít vào đồ của bà Thương.
Trâm cằn nhằn với Minh thì anh bảo cô cố gắng, mẹ vừa thử tí đã “đầu hàng” thì sao được. Minh bảo mẹ anh tốt lắm, em cứ yên tâm. Tốt đâu chả thấy, cô chỉ thấy bà Thương giỏi “hành”. Trâm ngày càng nản, cũng không biết “xả” với ai.
Minh nhìn ngày trước mẹ anh đối xử với Hoài rất chu đáo nên anh nghĩ mẹ cũng không làm khó Trâm. Nghe Trâm than thở về mẹ với mình, anh chỉ nghiêm mặt: “Em không được nói xấu mẹ anh, chưa về nhà đã thế là không được”.
mẹ chồng
Cô luôn biết ơn mẹ chồng mình đã giúp mình “giữ tổ ấm”
Đỉnh điểm có lần Minh đi công tác, bà Thương gọi Trâm sang ở cùng mấy hôm cho vui. Bà “quay” Trâm gần chết. Cả ngày mệt nhọc vì làm luận văn, rồi làm việc nhà, đêm ngủ cũng chẳng xong. Hơi một tí bà Thương kêu đau chỗ này, nhức bên kia, Trâm phải thức đến hai giờ sáng bà mới “tha” cho cô về phòng ngủ.
Hôm sau khi đang ngồi chơi trong phòng khách, Trâm thấy có rất nhiều thuốc các loại mà đợt vừa rồi Minh ở nhà cô không hề thấy. Vừa mới cầm lên, bà Thương đã hớt hải chạy ra: “Khổ quá thằng Minh lại quên thuốc trĩ với gan nhiễm mỡ ở nhà rồi, dặn nó bao lần mà đi công tác không mang theo, biết đâu có vấn đề gì thì làm theo…”.
Trâm hốt hoảng nhìn bà Thương, Minh không hề nói với cô anh mắc mấy bệnh đấy. Đương nhiên đây chỉ là bà Thương tự nghĩ ra để dọa Trâm, chứ con bà khoẻ mạnh bình thường.
Lần này thì Trâm không thể nhịn thêm được nữa, cô gọi điện cho Minh và nói một tràng những uất ức của mình. Minh vốn không hài lòng về việc Trâm hay nói xấu mẹ, giờ lại đổ vạ mình bị mấy loại bệnh linh tinh, anh cũng bùng phát. Hai người cãi nhau to, cuối cùng sau hai tháng đưa Trâm về ra mắt, anh đã chấm dứt luôn với cô tình nhân nhỏ.
Lúc này bà nháy cho con dâu thi thoảng vô tình đi qua nhà, khiến Minh trông thấy mà ngạc nhiên, hơn hai tháng mà vợ anh thay đổi quá, cô gầy đi nhiều, ngày càng xinh lên, ăn mặc cũng chải chuốt hơn.
Anh nhìn vợ mà tiếc ngẩn ngơ, biết thế ngày trước đã không vội “đá” vợ mà đến với bồ. Chỉ có Hoài mới có thể đảm đương được vai trò “con dâu” của nhà mình.
Nhưng Hoài cũng làm Minh khốn khó một thời gian trước khi đồng ý quay lại. Cô muốn Minh thấy rõ giá trị của vợ để trân trọng hơn chứ không tuỳ hứng như trước. Cuối cùng, gia đình Hoài cũng trở lại như xưa. Cô luôn biết ơn mẹ chồng mình đã giúp mình “giữ tổ ấm”.
- See more at: http://tamsudemkhuya.net/chieu-tri-nhan-tinh-thay-con-dau-cua-chong-hoan-hao.html#sthash.URUTQFMI.dpuf
Đàn bà đẹp mà không có chồng, người đời dị nghị
Chị vốn đã quan với những lời dị nghị ấy từ lâu. Vốn đã không còn bận tâm với suy nghĩ miệt thị của họ. Vì từ rất lâu rồi, chị cảm thấy, cuộc đời độc thân lại hạnh phúc biết chừng nào.
Chị đẹp, chị có công việc ổn định và tất nhiên người như chị chẳng thiếu gì đàn ông theo. Thế mà, gần 35 tuổi, chị vẫn ở vậy, chưa lấy chồng.
Những người không biết thì nói chị kén cá chọn canh, vì chưa tìm được người đàn ông giàu có nên không chịu lấy chồng. Rồi họ nói xấu sau lưng chị ‘kén cho lắm rồi bây giờ ế, chẳng ai thèm nhòm’. Có người thì lại nghĩ, chị chắc đang ngoại tình hay cặp bồ, có mối tình vụng trộm với kẻ giàu có nào đó nên mới không cần chồng con nhưng tiền vẫn tiêu rủng rỉnh. Họ đâu hay biết, chị tự lập, chị thừa sức để có tiền tiêu rủng rỉnh vì chị chỉ có một thân một mình. Với công việc của chị, chị cần gì phải bấu víu vào ai.
Có một nỗi đau mà họ mãi không bao giờ hiểu, chị vẫn chưa từng nói với ai, ngay cả bố mẹ chị. Ngày đó, chị đã đem lòng yêu say đắm một người đàn ông. Không dám nói cho bố mẹ biết vì khi đó, chị còn là sinh viên. Tình yêu thời sinh viên thật mộng mơ và đầy lãng mạn. Chị định bụng, sau khi ra trường sẽ đưa anh về ra mắt gia đình rồi tính chuyện cưới xin. Chị tự tin, anh chính là người con rể mà bố mẹ chị ao ước bao lâu nay.

Nhưng, số phận không mỉm cười với chị khi anh bị tai nạn và ra đi mãi mãi. Đó là nỗi đau lớn nhất đời của chị cho đến lúc này. Chị khóc ròng mấy tháng trời, người gầy teo tóp vì thương nhớ người yêu. Thời gian đó, chị phải giấu gia đình, nói là đi công tác mấy tháng trong Nam. Bố mẹ chị đâu hề hay biết, con gái của họ đã trải qua những tháng ngày khó khăn và đau khổ thế nào.
iblog.vn
Sau này, họ cứ ra sức thúc giục chị lấy chồng. Mẹ chị còn gào khóc nói rằng, chị không lấy chồng, mang nhục cho bố mẹ, thiên hạ họ dị nghị. Ban đầu chị khổ tâm lắm, những lời ấy khiến chị suy nghĩ nhiều. Nhưng lâu dần chị đã quen. Nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau mất người yêu mà chị phải chịu đựng. Bao năm qua, vì thương nhớ anh, chị không thể mở lòng với ai được. Trong giấc mơ, anh nhiều lần nói chị đi lấy chồng. Nhưng chị không thể, vì không thể lấy một người mà chị không yêu.
Chị thừa nhận có nhiều người đàn ông tốt. Người ta cũng mai mối nhiều cho chị nhưng chẳng có ai đủ để khỏa lấp được hình ảnh của anh. Chị đã yêu anh và đến bây giờ vẫn yêu và thương nhớ. Có lúc chị tuyệt vọng, chỉ muốn đi theo anh nhưng lại nghe anh nói ‘hãy sống thật hạnh phúc nhé em’. Chị đã nghĩ, xin một đứa con hoặc là nhận con nuôi và làm mẹ đơn thân, coi như đó là con của anh. Chị cũng không có ý định lấy chồng. Với chị, anh là người đàn ông duy nhất.
Bố mẹ không hiểu chị, người ngoài không biết được nỗi đau của chị. Họ tha hồ nói xấu, phỉ báng vào danh dự của chị, vậy mà chị vẫn chịu. Chị không hé răng nửa lời, không than vãn số phận hay khóc lóc cho người ta thấy hoàn cảnh éo le của chị ngày trước.
Người đàn bà câm lặng, người con gái cố nén nỗi đau của mình vào trong tim, chấp nhận tiếng xấu mà thiên hạ gieo cho mình, chỉ có mình chị làm được. Chỉ cần bố mẹ hiểu chị, chị luôn kính yêu bố mẹ, mong bố mẹ mạnh khỏe. Chị sẽ làm một người con gái tốt, sống và phụng dưỡng bố mẹ. Vậy cũng đủ. Mặc cho ai kia nói gì, lòng chị vẫn vững vàng không đổi vì một chữ chân tình.
- See more at: http://tamsudemkhuya.net/dan-ba-dep-ma-khong-co-chong-nguoi-doi-di-nghi.html#sthash.YC4PWR5A.dpuf
Nỗi lòng của những phụ nữ không muốn làm mẹ
Nhiều phụ nữ luôn tìm mọi cách để được làm mẹ nhưng vẫn có một số khác không hề muốn sinh con. Họ thậm chí còn tìm cách triệt sản để không phải vô tình chào đón một đứa trẻ ra đời do ‘sự cố’.
Holly Brockwell, 29 tuổi, ở London (Anh) và Nina Nikoo (tên thật đã được thay đổi), ở Tehran (Iran), trên 30 tuổi, là hai gương mặt được giới thiệu trong chương trình về 100 phụ nữ gây ảnh hưởng nhiều nhất trong năm 2015 của BBC.
Họ đều không muốn thực hiện thiêng chức làm mẹ mà tạo hóa đã ban tặng cho phụ nữ.
Holly Brockwell
Holly Brockwell không muốn phải bận tâm về chuyện mang thai và đã thắt vòi trứng ở tuổi 29. Ảnh: BBC.
Là một phụ nữ, có 5 từ tôi muốn nói nhất: "Tôi không muốn có con". "Nhưng tại sao", mọi người thường hỏi lại tôi, như thể câu hỏi đơn giản là tại sao bạn lại từ chối một phần được coi là bản năng cơ bản của con người.
Thực tế là, tôi không phản đối bất cứ điều gì liên quan đến việc tạo ra một sinh linh mới. Đó là một điều xúc động và thiêng liêng. Nhưng chẳng hạn, nếu tôi nói tôi nghĩ mình không phải là một người mẹ tốt, người ta sẽ bảo "Lúc đầu ai cũng cảm thấy như vậy". Nếu tôi nói tôi không thể tưởng tượng cảnh mình sẽ chẳng có thời gian, sức lực hay tiền bạc, tôi sẽ được đáp rằng "rồi sẽ tìm được cách xoay sở". Nếu tôi muốn hiến dâng cuộc đời mình cho sự nghiệp, họ nói tôi là "ích kỷ". Dường như chẳng có lý do gì có thể chấp nhận được việc không sinh con.

Bạn sẽ nghĩ, như cách phản ứng của mọi người, rằng ai sinh con cũng đều vô cùng hạnh phúc với lựa chọn của họ. Tôi biết rõ ràng rằng điều này không đúng bởi vì nó đã xảy ra với mẹ tôi. Mẹ chẳng bao giờ giấu giếm thực tế rằng ngay từ đầu bà đã không muốn sinh con và chỉ đồng ý có con vì bố tôi khao khát được làm cha.
Câu chuyện của mẹ đã một phần khiến tôi sợ mình sẽ có lúc đầu hàng và khiến tôi cố gắng để thắt ống dẫn trứng - loại bỏ hẳn khả năng trong trường hợp nào đó tôi bị dụ dỗ phản bội lại niềm tin của mình về việc này. Sau 4 lần bị nói rằng tôi "còn quá trẻ để nghĩ đến việc thắt vòi trứng", mặc dù thực tế là chẳng có quy định về độ tuổi tối thiểu để triệt sản ở Anh, cuối cùng, tôi đã thực hiện thủ thuật này trong năm nay. Thực tế, tôi đã gặp rất nhiều cản trở trong quá trình làm thủ tục đó.
Bạn có thể tự hỏi tại sao tôi không chọn cách khác, đỡ triệt để hơn, một hình thức tránh thai chẳng hạn nhưng thuốc viên thì khiến tôi khó chịu nhiều năm và lựa chọn khác duy nhất là đặt vòng thì tôi không muốn vì từng thấy hai người gặp phải tác dụng phụ đáng sợ của nó.
Tôi không cần kiểu tránh thai có khả năng phục hồi. Chỉ cần một phẫu thuật chính kéo dài 10 phút là có thể giải quyết vấn đề và tôi không thể tin được là ở độ tuổi gần 30, vào năm 2015, tôi vẫn phải vật lộn để được làm việc này.
Chúng ta có thể chọn mang thai từ lúc 16 tuổi hay khước từ quyền làm mẹ khi 29 tuổi. Đó là quyết định của mỗi người và chỉ được coi là nghiêm túc khi phù hợp với truyền thống. Tôi thì chưa bao giờ là một người truyền thống. Tôi vừa bắt đầu xây dựng một trang mạng công nghệ cho những người phụ nữ - tôi tự hào nói rằng nó là "đứa con" duy nhất tôi từng có.
Holly Brockwell và một người cháu. Ảnh: BBC.
Nina Nikoo
Tôi nghĩ mình rất may mắn khi là một người phụ nữ nhưng không như nhiều chị em khác, tôi chưa bao giờ muốn làm mẹ. Tôi luôn nghĩ sẽ là tội ác khi mang một đứa trẻ bạn không muốn vào thế giới này.
Tôi làm việc chăm chỉ để gây dựng công ty riêng. Hiện tôi có 6 nhân viên và thấy cực kỳ hài lòng về công việc. Một vài người nghĩ tôi ích kỷ, tôi không biết, có lẽ vậy. Nhưng dù cho người ta nghĩ gì, tôi không thể từ bỏ một giấc mơ ấp ủ bao năm giờ mới thành hiện thực của mình.
Bố mẹ tôi đã sốc khi nghe chuyện tôi không muốn có con. Họ vẫn mang chủ đề này ra nói bất cứ khi nào tìm được cơ hội. Và không chỉ có họ, các thành viên gia đình khác cũng cố gắng thuyết phục rằng tôi đang mắc sai lầm. Tôi nhớ trong năm đầu tiên sau khi mình cưới - khoảng 10 năm trước, người ta rất dễ bị phán xét. Mọi người thậm chí còn cho rằng tôi hoặc chồng mình bị vô sinh và chúng tôi che giấu điều đó. Hiện giờ họ ít bận tâm hơn đến chuyện này nhưng bố mẹ tôi thì vẫn kiên định. Bố nói một ngày nào đó, phần sinh học trong tôi sẽ khiến tôi muốn có con. Lần khác, mẹ chải tóc cho tôi và bảo bà rất buồn rằng tôi sẽ không bao giờ trải nghiệm điều bà đã có. Giống như bố tôi, mẹ nghĩ tôi sẽ thay đổi ý định.
Mức độ không muốn có con có khuynh hướng cao nhất ở các vùng thuộc phía Bắc/Nam châu Âu và Đông Á, thấp nhất ở Đông Âu và một số vùng thuộc Nam châu Âu và Trung, Tây Á.
Tình trạng không có con có vẻ liên quan tới trình độ học vấn - ở Thụy Sỹ khoảng 21% số phụ nữ tuổi 40 là không con nhưng tỷ lệ này lên tới 40% với những chị em đã tốt nghiệp đại học.
Thực tế là nhiều bạn bè của tôi cũng không sinh con, ngay cả khi họ đã kết hôn nhiều năm. Có con là một trở ngại cho những phụ nữ có học vấn tại Iran. Nó có nghĩa là bạn không thể tập trung vào công việc của mình, sự tự do của bạn sẽ bị giới hạn và nếu hôn nhân không thành công, cơ hội để bạn tìm được chồng khác là rất thấp.
Đừng đánh giá sai tôi. Tôi yêu trẻ con. Tôi rất kiên nhẫn và có thể dễ dàng dừng lại để dành thời gian chơi với trẻ - miễn là chúng không phải con tôi. Khi thấy một em bé đang níu cổ mẹ nó, tôi cảm thấy thật bức bối. Tôi hạnh phúc vì mình không phải là người mẹ ấy.
Tôi đã nói với chồng rằng tôi không muốn có con và anh ấy có vẻ chấp nhận việc này. Nhưng đôi khi, nhìn cách anh chăm chú quan sát bọn trẻ, tôi hiểu anh muốn làm cha nhưng vẫn tôn trọng quyết định của tôi. Thuyết phục bố mẹ anh vẫn vô cùng khó. Dù vậy, tôi đã nghĩ về việc đó mỗi ngày. Tôi ước có thể tìm được cảm xúc muốn được làm mẹ trong chính con người mình. Tôi đợi ngày mình thay đổi, mặc dù có vẻ như nó sẽ chẳng xảy ra.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)